Đi massage tình dục vô tình gặp lại anh nhân viên là bạn trai cũ năm xưa

Cứ tưởng em sẽ không tiếp lời nó nhưng đúng lúc Tuấn định quay đầu bỏ cuộc thì:
– Trông thư sinh thế có làm nổi 15p hay không mà đòi “chơi” nguyên ngày. Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mẹ vẫn sẽ mỉm cười.. Nếu ai ở Hà Nội lâu năm sẽ thấy thích bức tranh đó, 1 Hà Nội rất khác, những con đường như vừa được tắm mát và lòng người cũng như được gột sạch, nhẹ bẫng thanh thản đến lạ kì. Tuấn lúng túng:
– Không….không phải chu…yện đó, tôi không đòi hỏi cái đó, chỉ…cần em đi với tôi.. – Giọng Tuấn chợt nghiêm lại, lấy lại phong thái của 1 người “ có tiền”
– ……………. Phần lớn do hoàn cảnh bắt buộc, phải bươn trải nơi thành thị đắt đỏ này, họ không có nghề nghiệp gì mới đi theo con đường này, số khác là do nợ nần hoặc bị lừa vào nghề, lâu dần trở thành “yêu nghề”, còn lại rất ít là do “ sở thích”. Không được…già quá…không được..nhìn dâm quá…không được…trẻ quá còn chưa đủ tuổi thành niên…Đúng như 1 tay chơi thứ thiệt, Tuấn đang chọn “ đào” nhưng không hẳn là vậy. – Tôi sẽ trả em 10 triệu. – Tôi sẽ trả em 10 triệu. Tiến lại gần, Tuấn đã nghĩ sẽ là 1 cuộc thương lượng nhanh chóng, em ra giá, anh đồng ý nhưng không, em vẫn đứng đó, dựa vào gốc cây, điếu thuốc trên môi đã quá nửa. Trong khung cảnh đó, giữa nhưng con người bị coi là hèn kém của xã hội, trông em như 1 thiên thần thoát ra từ nơi tối tăm, ở em có vẻ gì sang trọng hơn là 1 nàng “đĩ”.