Gái gọi non gốc việt bị anh tây balo nắc muốn thoát xác

Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Hay lại chiêu mới để dụ mình?” Cô đứng dậy, đẩy xe nôi đi:
“Cảm ơn anh, em xin lỗi vì những chuyện trước đây, đừng liên lạc nữa,” giọng kiên quyết. Cô vội xóa tin, tay run, lòng hoảng: “Hắn theo dõi mình, sao hắn biết mình ở đây?”
Hoàng nhìn theo hướng mắt Thư, thấy Nam, nhíu mày: “Vợ, bs Nam kìa trùng hợp nhỉ, hay em biết anh ta tới?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt dò xét. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Đêm qua, sau cơn điên cuồng trên giường với Hoàng, cơ thể Thư mỏi nhừ, từng thớ thịt còn âm ỉ cảm giác khoái lạc, nhưng khi cô mở mắt, lồn vẫn ướt át khi ký ức về tay Nam ở nhà hàng Ngọc Lan bất chợt ùa về – những ngón tay trơn trượt, hơi thở nồng mùi rượu, và tiếng “chụt chụt” nhỏ dưới gầm bàn cảm giác lén lút hồi hộp khi vụng trộm nơi công cộng khiến lồn nàng râm ran khó tả. Cô ngồi dậy, tay siết chặt tấm chăn, tự nhủ: ” Mình thật tệ, thật xấu hổ khi đối diện với chồng và con, không thể để dục vọng kéo mình xuống thêm,” nhưng lòng cô như bóng mây ngoài kia – mờ mịt, khó nắm bắt.Điện thoại trên