Móc cái lồn bấy nhầy nước quá rồi ai bú giúp em với

chém con nhỏ này bao nhiêu tiền. Con Chín quay lại, thằng Út đã đứng sau lưng nó tự bao giờ. Đêm hôm đó, nó thấy con Sống chị nó ở nhà, không đi ngựa như mọi hôm, nó cũng chẳng để ý tới chị nó, nó ra sau nhà vo nồi gạo bắt lên bếp rồi ra sông múc nước tắm. cứt vậy. Con Chín vừa khóc ấm ức vừa đưa tay bụm lồn làm thằng Út sợ hải, lẵng lặng mặc lại quần áo rồi bỏ đi một nước không kịp ngó đầu lại. Bà con thân thiết cũng từ từ xa lánh nó, giữa thời buổi củi quế gạo châu, lòng nhân đạo cũng chỉ có cái giới hạn của nó. Dân chúng quanh vùng chiếu cố đến ông ngày một đông, hạ sỉ Rô ngày nay tự nhiên được mọi người gọi là bác sĩ Rô một cách kính cẩn. Nó phân vân không hiểu tại sao thằng Út cứ lánh né như là sợ phải đối diện với nó. Con Sống nằm nhung nhớ “người tình trăm năm” một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Con Sống cũng không đòi hỏi, ở cái tuổi như nó, nứng ngày nứng đêm, nứng cả trong giấc ngủ, có thằng chơi là may lắm rồi. Má nó cứ mỗi lần thua bài là về hạch sách, hoạnh hẹ nó, thằng Út còn nghe người ta xầm xì là hình như mẹ nó có bồ bịch lăng nhăng gì với thằng cha chủ chứa bài nữa, vì vậy mà nó bắt đầu dấu diếm từng đồng đề phòng khi cần đến. Trong số những đứa con gái buôn bán ở bến bắc, thằng Út thấy con Chín thật dễ thương, dù không đẹp lắm, nhưng con Chín có vẽ mũm mĩm,